- Ta nghe rằng, ông đã bắt đầu sự nghiệp của mình bằng hai bàn tay trắng? – Đây quả thật là một ý kiến rất hay. Ông Kalabab bỗng im lặng và trầm tư trong giây lát.
Kìa! Những người có tóc hoe vàng đến từ phương Bắc; những người da đen hay cười đến từ phương Nam; và cả những người da nâu nữa. Thế nên, con đừng bao giờ chậm trễ! Tarkad cảm thấy do dự trước sự thay đổi thái độ của Dabasir.
Người cha muốn con mình sau này lớn lên có một số vốn làm ăn, nên đã cho người vay tiền vay mười đồng bạc. Ông nghĩ đã tới lúc mình cần nghĩ cách làm thế nào để có thể kiếm ra tiền và chuộc lại sự tự do cho mình. Lần này, tôi nhận thấy gương mặt của ông có thêm nhiều nếp nhăn và cặp mắt trĩu xuống.
Nhìn bên ngoài, tôi đoán ông là một người thu mua gia súc. Cuộc sống như thế không thể gọi là thoải mái và hạnh phúc được. - Giờ con cần phải suy nghĩ và hành động chín chắn như một người đã trưởng thành.
– Công việc đã giúp ông cháu gặp gỡ với nhiều bạn bè. - Vâng! Con muốn lắm chứ, nhưng con không thể rời khỏi chỗ này được. - Một chàng trai lên tiếng.
Mặt khác, ông mải tính toán xem nếu với kết quả như thế thì một năm sau ông sẽ kiếm được bao nhiêu tiền và cần bao nhiêu năm ông mới chuộc được sự tự do của mình. - Nó có nghĩa là chúng ta sẽ phải vào đó để vác gạch, khiêng đất đá cho tới khi gãy xương sống mới thôi. - Đây là một vấn đề rất hay và đáng để chúng ta thảo luận.
- Với phần thưởng như thế này, sao lại không thể chia sẻ với người thân được chứ? Tôi chắc rằng người chị ruột của anh sẽ không tước mất niềm vui của anh đâu. Hạ thần sẵn sàng truyền dạy những hiểu biết của mình cho tất cả mọi người. Ông ta chờ ông về để chia tiền.
Thế là tôi quyết định phải tìm ra cách để làm giàu, và một khi tìm được rồi thì bắt bulàm, cần phải làm cho thật tốt. - Trong câu chuyện này, chúng ta thấy được may mắn sẽ đến với những ai biết đón nhận nó. Đối với những người sẵn sàng dành ra một phần mười số tiền kiếm được để tích lũy cho riêng mình trong tương lai, thì vàng sẽ đến và đến với số lượng ngày càng nhiều.
Bất chợt, tôi nhìn thấy một điều kỳ lạ xảy ra trước mắt. Anh ta chính là Hadan Gula, cháu của một đối tác làm ăn của ông, có tên là Arad Gula và cũng là người mà ông mang ơn suốt đời. Điều này quả thật đang chờ đợi ông, nếu như không có ai mua ông ở chợ nô lệ.
- Không bao giờ! Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên là với tình bằng hữu gắn bó bao năm nay, có bao giờ anh nói với tôi về những điều này đâu, Bansir? – Kobbi kinh ngạc hỏi lại. Rồi cháu hãy hình dung ra từng đoàn người bước xuống những hố đất sâu, xúc đầy một giỏ đất rồi vác lên vai, trèo lên thành hố trơn trượt để đến đắp vào bờ kênh. Ông có đồng ý với tôi như vậy không?