– Sharru Nada đáp lại. Ông chỉ tay về phía ba ông lão đang cày ruộng và nói với Hadan Gula: Ông rất vui sướng về tính tình rộng rãi của ông Nana-naid và yên tâm thực hiện kế hoạch của mình.
Sharru Nada và Hadan Gula ngồi trên lưng lạc đà đi dưới bóng râm của những bức tường cao vút, dẫn đến những cánh cổng bằng đồng đồ sộ của vương quốc Babylon. Vào xế chiều, mọi người bắt đầu đói bụng nên mua rất nhiều. Tôi sẽ để lại đây người nô lệ thông minh và hiểu biết nhất của tôi.
Và thế là khi các dịp may đến, do tính do dự, ù lì nên chúng ta đã không chịu nắm bắt. Tôi mất việc, mất nhà và trong túi không còn một xu nào cả. Thời gian đầu, ông làm việc rất hăng hái.
Trong trường hợp này, điều tối ưu nhất mà tôi có thể khuyên các bạn là nên có một ngôi nhà của riêng mình để mọi người trong gia đình thoải mái trú ngụ và tự do thực hiện những công việc nhằm hỗ trợ cho cuộc sống ngày một tốt hơn. Mười năm trôi qua và Nomasir thành đạt quay trở về ngôi nhà của cha mình đúng như đã hẹn. Ngoài ra, họ còn bị ám ảnh bởi trộm cướp và càng thu mình hơn trong cái lốt nghèo khó.
Tôi thấy mình quả thật là một người may mắn và tôi rất muốn mình luôn gặp được những điều tương tự như thế. Ngay cả cháu cũng vậy, ta có thể đặt niềm tin vào cháu chứ? – Sharru Nada nhìn thẳng vào mắt của Hadan Gula. - Trước kia chúng ta hoàn toàn giống nhau.
Điều này quả thật đang chờ đợi ông, nếu như không có ai mua ông ở chợ nô lệ. - Ông nội của cháu không bao giờ làm như vậy. Ngồi trên bức tường thấp bao quanh ngôi nhà của mình, Bansir đưa mắt buồn bã nhìn ngôi nhà và cái xưởng làm việc trống rỗng của mình, trong đó chỉ còn chỏng chơ mấy thanh gỗ và một chiếc xe ngựa đang đóng dang dở.
Bên trong con người tôi bỗng trào dâng một sức sống mãnh liệt. Thông thường công việc ở lò bánh kết thúc vào buổi trưa, nên ông nghĩ ông Nana-naid chắc hẳn sẽ đồng ý cho ông làm bánh đi bán vào buổi chiều. Nếu dùng vàng để kiếm lợi một cách phi pháp hoặc làm theo những lời khuyên không đúng, lừa đảo hay phó thác nó cho những kinh nghiệm yếu kém thì rất dễ thất bại và mất sạch vàng.
- Một người khác lên tiếng – Tôi là người Syri. - Tâu bệ hạ! Chắc bệ hạ cũng biết, Arkad chính là người được cho là giàu có nhất tại Babylon. Một cách khác là mua nhà cửa và đất đai.
Tất cả đều được tôi cất giữ cẩn thận trong cái hòm này. Đời sống của những người này quả thật khó khăn và họ thường không thể trả hết nợ. Những ngày tiếp theo, hai con lạc đà di chuyển rất chậm chạp, thức ăn và nước uống đã cạn, trong khi đó ánh nắng mặt trời không ngừng đổ lửa xuống người tôi.
Khi còn là một thanh niên, tôi rất nghèo khổ nhưng luôn mong muốn có được nhiều vàng. Những tấm thẻ đất sét này có kích thước khoảng 15cm x 20 cm, dày 2 cm – 3 cm. Đó là Dabasir, người buôn lạc đà ở thành Babylon và cũng là chủ nợ của anh.