Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Trước đây, bạn từng rất khỏe. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Tác phẩm Bật dậy nào. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.