Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Mà bác thì dùng toàn công thức. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Nếu hắn là người tài.
Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Khoảng cách vô hình. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.