Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.
Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Bạn chưa làm được gì cho họ. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Và dễ sống hơn một chút. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Âm thanh lắng hẳn đi. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.