Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Đó gọi là biết chơi.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Trong tay tôi không có luật… Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.