Bác sĩ Harold Fink, tác giả cuốn: Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căng thẳng cho rằng cách hiệu nghiệm nhất là nói chuyện với cơ thể ta. Laurs, giám đốc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm. Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn.
Để cho cơ thể duỗi ra. Lời khuyên đó không phải riêng của bác sĩ Richard C. Nói thế có phải là tôi bênh vực một thái độ vô tư lự trước tất cả những nỗi khó khăn không? Không.
Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn. Nhưng nào đã hết chuyện. Hết, hết, hết! Bởi vậy tôi chịu đựng không nổi mới leo lên xe, lái ra phía sông, nhất quyết trút hết nợ đời.
Bà dò xét những cử động, nhưng tính nết của lũ chó vô chủ, bà đứng hàng giờ ngắm mặt trời lặn, huy hoàng và rực rỡ ở bãi sa mạc, bà đi kiếm và tàng trữ những vỏ hến bị vùi sâu dưới cát hàng triệu năm trước, những di tích cuối cùng của thời kỳ mà bãi sa mạc này còn là đáy biển. Nếu không có điều kiện cần thiết ấy thì dù có biết cả ngàn quy tắc cũng không có ít lợi gì. Công việc làm máy điện không chạy.
Anh đáp: "Không đâu! Thân nhân tôi đã hứa chôn tôi trong một miếng đất nhà tại Broken Bow. Hai năng lực vô giá đó là: thứ nhất, biết suy nghĩ; thứ nhì, biết thấy việc nào quan trọng thì làm trước. Ông luyện tập và dần dần trở nên một nhà soạn nhạc khúc đặc biệt nhất của Mỹ thời ấy.
Miệng chị rộng, răng chị vẩu. Vô lý! Ông chính là người theo đạo vậy. Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa.
Thượng đế cũng vậy nữa. Ông thực sự không biết rõ bản tính con người. Chắc chắn ta có những năng lực tiềm tàng mà có lẽ chưa bao giờ dùng tới.
Dần dần bạn sẽ thấy như vậy không tốn thời giờ mà được nhiều kết quả. Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi. Nó giúp ta bày tỏ rõ ràng nỗi lo âu hiện có trong lòng.
Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi. Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây. Trái lại, nó là tinh tuý của một triết lý sâu xa: "Tinh thần của ta ra sao thì đời ta như vậy".
Sau này, ông lại thấy tự hiểu biết đó thiệt là vô giá, khi ông làm cái việc bình phẩm trên đài phát thanh những tin tức ở u châu. Có khác chi giải một bài toán đệ nhị cấp mà nhất định theo giả thiết hai với hai là năm không? Mà trên đời có biết bao người cứ nhất định nói rằng hai với hai là năm - có khi là 500 nữa, rồi làm cho đời sống của họ và của người khác thành một cảnh địa ngục. Hai ba ngày sau, ông lại nhận được bức thư nữa của thiếu phụ và bà ta quả quyết rằng, mặc dầu khéo che đậy thế nào đi nữa, ông cũng vẫn là một kẻ "dối trá, phản bội và khốn nạn".