Tôi thường mơ thấy cậu, cũng giống như Sid mơ về Cây Bốn Lá thần ky của anh ấy. Ta đang cố nhớ lại đây. Chàng tiếp tục công việc tạo dòng nước cho đến tận chiều tối.
Chàng dường như quên mất sự hiện diện của mụ phù thủy hắc ám khuya hôm qua. Vì nếu biết trước sự thành công và may mắn luôn đến với mình, thì tôi sẽ không có cơ hội khẳng định hay thử thách nữa. Tay chàng mỏi nhừ, có lúc thanh kiếm trong tay run lên bần bật khi gặp phải rễ cây, nhưng chàng cố hết sức giữ chặt kiếm.
Ta sẽ lên đường đến khu rừng Mê Hoặc. Cuối cùng chàng nhớ đến lời thầy chàng vẫn thường nói: Đừng tin vào những ai muốn bán sự may mắn, thành công cho bạn. - Ồ, tôi không có ý làm cho cậu bực mình hay coi nhẹ những gì cậu đạt được.
Tôi cũng đã xem xét đến việc tạo ra một sản phẩm mới nhưng chẳng có nhà đầu tư nào chịu bỏ tiền vốn ra cả. Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ. Ngày ấy, lúc nào người ta cũng thấy hai thằng bé gần nhom quấn quýt đùa giỡn bên nhau.
Nhưng ta chưa hề nhìn thấy rễ của cây bốn lá nào trong khu rừng này cả. Văng vẳng đâu đây là tiếng thần Ston cười giễu cợt. Chỉ mấy mét đất trong cái khu rừng rộng lớn này thì cũng giống như một cơ hội trong hàng tỉ cơ hội khác.
Mụ làm bộ quay lưng đi. Thật vậy, chỗ đất chàng đã chọn chứa đầy đá. Bà chúa hồ nghe thế liền phá lên cười.
- Có phải ngài là thần Gnome, vị thần mà mọi người vẫn thường gọi là Hoàng tử của lòng đất không ạ? Ngươi lúc nào cũng chờ đợi người khác mang đến may mắn cho mình. Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn.
Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình, chàng đã hành động và không trì hoãn những việc cần làm. Ngay khi thấy Nott, con chim lập tức bay đi. Ông ấy là Jim - cũng khoảng tuổi Max - cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông cũng toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng.
Chúng chỉ thích rong chơi suốt ngày và luôn để việc cần làm hôm nay đến "ngày mai" mới làm. - Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa. Chàng muốn cảm ơn ông thật nhiều.
Anh đứng thẫn thờ ra đó mà suy nghĩ. - Từ ngày thần Gnome nói với tôi là cây bốn lá không mọc được ở đây, tôi đã dành hết thời gian để tạo ra nơi này. Sid còn thông minh hơn cả Morgana.