Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Chúng tôi đã chết rồi.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Rồi thể hình tính sau. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.
Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Và rồi họ thả xe tôi ra. Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.