Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Mình được khóc cho mình.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Ta cũng được đi câu. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.