Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Còn phải dậy đi học sớm. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Trong công viên thì toàn ma cô.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.