Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Cớ gì mà không dám nói. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Cháu nó đang bị đau cơ.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Tôi không có nghị lực. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Rút kinh nghiệm nhé con. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.
Mất mất người kể chuyện. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.