Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Còn lại, nó mới là hư vô.
Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Bình thản và mệt mỏi. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Tôi tống vào thùng rác. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.
Tôi không có nghị lực. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Bác nói chuyện với cháu.
Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.