Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Rút kinh nghiệm nhé con. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Như bình mình chẳng hạn. Không gì tự nhiên sinh ra. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Cái thùng rác lở loét hơn. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Không gì tự nhiên mất đi. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.