Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Anh đang hạnh phúc. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Tôi không hề phản đối. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.