Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Bà Dorothy Fay thuộc phái thượng lưu ở Long island kể rằng: "Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi. Tức thì ông Lawes thấy ham thích, muốn làm một việc mà chỉ một người đại tài mới làm nổi.
Kiếm một tật xấu của người dễ hơn là tìm cái hay của họ. "Giám đốc phòng giữ gìn máy móc". Nếu ông mua xe đó, ông không lầm đâu.
Chỉ gắng sức tìm kiếm những sự kiện đã xảy ra thôi". Adamson đi thẳng lại những tấm ván, lấy tay sờ. Vị Vương hầu khôn khéo Von Bulow đã hiểu phương pháp đó là quan trọng từ năm 1909.
Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi. Nếu ngài có một vài cô em, chắc hẳn cũng không muốn cho các cô đọc những bài quảng cáo đó. Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết.
Nếu một người đối với bạn chỉ có lòng thù và ác cảm, thì có dùng đủ các lý luận, bạn cũng không thể nào dẫn dụ người đó theo quan điểm của bạn được. tôi lỡ xe điện sáng nay. Mà người bán hàng nào giúp chúng ta giải quyết được những cái đó, chỉ cho ta hiểu rằng mua hàng của họ, hoặc để cho họ giúp thì chúng ta sẽ đỡ tốn tiền, đỡ mệt nhọc, khỏi buồn bực, khỏi đau, có tương lai vững vàng, thì kẻ đó không ép uổng chúng ta mà sẽ làm cho chúng ta tin và như vậy chúng ta sẽ mua!
Và như vậy tôi thấy lợi vô cùng. Không những ông đánh bài thấp mà còn ương ngạnh tới nỗi không ai muốn đánh bài với ông. Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác.
Chúng tôi chỉ biết rằng chính sách của chúng tôi hẳn có chỗ hay, nếu không thì sao đã thịnh vượng trong nửa thế kỷ nay được? Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự. Và khi chúng tôi cần tới họ, họ vội vàng lại liền, có vẻ cảm ơn chúng tôi lắm". Phương pháp đó không mới mẻ gì.
Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi. Sau khi chào hỏi cô tôi, ông hết sức chú ý tới tôi. Eliot thì không khó chi hết.
Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết". Ông cũng hiểu vậy chứ? Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng".
Nghiêm quân của tôi khéo nuôi heo và bò, kỳ đấu xảo canh nông nào ông cũng được giải thưởng. Tôi mà nói chuyện có duyên ư? Nhưng hôm đó tôi có thốt ra nửa lời nào đâu? Giả thử tôi có nói, thì câu chuyện đã quay ra một vấn đề khác rồi; vì về khoa thảo mộc học, tôi hoàn toàn không biết chút chi hết. Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã giúp tôi hiểu lòng người và mới trông thấy ông, tôi đã biết ngay ông là một người trọng lời hứa và danh dự.