Một số người trong số họ cũng biết. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Chẳng có cái gì đập.
Cho từng tờ vào lửa. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Chẳng có gì để thấy xót thương. Tôi chưa làm thế bao giờ.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Một con lươn thì chính xác hơn.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Lát sau, thằng em đi vào.
Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.