Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Tôi tống vào thùng rác.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Mai đi học về phải cạo râu. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.
Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.