Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Chắc hôm nay có việc gì.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.