Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. - Rất tiếc là không thể, thưa ông. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.