Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.
Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Dù chỉ là một nhân vật. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Và chưa thấy phải thay đổi. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Như những lúc tôi không cần em. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.