Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Nó cùng tham gia giải với bạn. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời).
Có người quay lưng lại ngắm hoa. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Nháy: Chiều đi đá bóng. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Và ông vội ngoảnh đi. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…