Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.
Tôi có thể kể Pascal, La Bruyere (triết gia pháp thế kỷ 17) và Emerson (triết gia Mỹ thế kỷ 18). Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được. Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa.
Bạn phải phải phân biệt văn chương và sách nghiên cứu về những đầu đề không phải là văn chương. Nhưng tôi nhấn mạnh rằng văn chương không bao gồm hết khu vực hiểu biết của loài người. Một thất bại vẻ vang không đưa tới đâu cả, nhưng một thành công nho nhỏ sẽ đưa tới một thành công không nhỏ đâu.
Bạn lại còn số vốn vĩ đại là 44 giờ từ 3 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2 nữa (Bên Anh nghĩ cuối tuần như vậy). Và cả khi ta thấy nhiệm vụ quá sức ta, ta phải chịu thua, mà ta vẫn nghĩ rằng nếu bắt sức ta làm thêm được cái gì nữa thì ta ít bất mãn hơn. Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày.
Người ta phải thăm bạn bè. Bạn đừng tưởng tượng rằng tuần sau, nước sẽ ấm hơn đâu. Bạn lại còn số vốn vĩ đại là 44 giờ từ 3 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2 nữa (Bên Anh nghĩ cuối tuần như vậy).
Điều lầm lẫn quan trọng của viên chức ấy thuộc về thái độ của ông ta làm cho hai phần ba năng lực và hứng thú của ông giảm đi. Nếu người ta không có cách nào sống với số tiền người ta có thì có thể kiếm thêm một chút nữa bằng cách này hay cách khác. Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.
Thời giờ quý hơn tiền bạc nhiều. Lẽ ấy có vẻ đương nhiên. Thưa bạn, nếu vậy, xin bạn thứ lỗi cho tôi, bạn chính là người mà tôi tìm đỏ mắt trong bốn chục năm qua.
Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Ai mà không hiểu luật biến hóa thì chỉ coi biển là một cảnh vĩ đại buồn chán. Không có gì so sánh với nó được.
Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở. Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá. Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.
Bởi vì trí óc có thể làm việc khó khăn, liên tiếp mà không biết mệt như tay, chân. Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác. Tôi la lớn lên như vậy.