Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt.
Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.
Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Rồi đến nằm bên nàng. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Ông cụ rất phấn chấn. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.