Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Sai là vô trách nhiệm.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Mất chứ không phải biến mất.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Để tí nữa em bảo cháu vào. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.