chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Và bon chen không bẩn, không ác. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.
Để sống cho xong đời. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Xôi em để trong lồng bàn. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Mọi thứ vẫn như thế.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Làm một bài thơ dở để được khen.
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.