- Chẳng lẽ mình đã sai khi chọn lối thoát này? Chẳng lẽ mình đúng là một kẻ hèn nhát, một con người có linh hồn của một kẻ nô lệ ư? – Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn. Làm như vậy, ý tôi muốn nói rằng nếu quả thật anh Araman có năng lực kinh doanh, thì anh ấy vẫn có một số vốn để thực hiện. Lúc đó, ông cháu là một nhà buôn thảm, thường mang hàng hóa chất đầy trên lưng một con lừa đi khắp thành phố cùng với một người nô lệ da đen đi theo để dắt lừa và khiêng thảm.
Khi để ông chủ lò gạch đi mua trang sức, số tiền cháu để dành có thể đã bay theo mấy khói! Chàng trai trẻ tuổi ơi, vậy là cháu đã chặt đứt rễ cây giàu có của cháu rồi. Megiddo quả thật rất có lý khi bảo rằng, ông chủ sẽ đánh giá đúng mức kết quả công việc của những người nô lệ. Tôi thấy mình quả thật là một người may mắn và tôi rất muốn mình luôn gặp được những điều tương tự như thế.
Như vậy trong vòng năm mươi năm, so với số tiền vốn bỏ ra, số tiền thu về đã lớn gấp gần mười bảy lần. - Tâu bệ hạ, đó là một yêu cầu rất thiết thực. Tôi cưỡi trên lưng một con lạc đà và dắt theo một con đi suốt cả đêm rồi cả ngày kế tiếp sau đó, lòng lo sợ về số phận của mình.
Quả thật, kế hoạch này đã không làm con thất vọng. Xung quanh tôi là một vùng đất hoang vu rộng lớn, chỉ toàn đá và những bụi gai nhọn, không hề có dấu hiệu của nước hay cây cỏ có thể ăn được cho người và lạc đà. Bởi vậy, cũng giống như một sự tự bảo vệ mình nhằm chống lại những điểm yếu kém của bản thân, trong những cuộc thương lượng, tôi luôn phân tích lòng tự tin của mình.
Ví dụ như cất giấu tài sản vào một nơi kín đáo. Hàng ngày, anh được choàng lên người tấm mền sặc sỡ và chẳng làm gì ngoài việc mang ông chủ đi đến nơi nào ông ấy thích. Trải qua thời gian dài và phát triển, quy luật này đã được trải nghiệm và đúc rút thành những bí quyết không chỉ đảm bảo cho bạn một túi tiền đầy, mà còn giúp cho bạn có một cuộc sống cân bằng để có thể phát triển mỹ mãn hơn những tiềm năng của bản thân trong các lĩnh vực khác của cuộc sống.
- Lúc còn trẻ, tôi đã không nhận ra được điều đó. Ông nghĩ về Kẻ cướp biển với tất cả những nỗi đắng cay của anh ta, và ước mình có sức mạnh để tiêu diệt sự tàn bạo. Cổ họng của bọn ông khát cháy nhưng vẫn không thể nào uống nước được, bởi nước uống lúc nào cũng nóng như vừa mới đun sôi vậy.
Tarkad cảm thấy do dự trước sự thay đổi thái độ của Dabasir. Trong lúc đang bần thần như vậy, bỗng nhiên anh đối mặt với một người đàn ông mà bấy lâu anh luôn né tránh. Tuy nhiên, tôi đang hợp tác làm ăn cùng với ông chủ của mình nên có điều kiện tốt hơn để kiếm ra nhiều tiền.
- Cái này sẽ được lưu giữ mãi trong hòm chứng cứ của tôi, bởi vì chủ nhân của nó đã qua đời. Với kỹ năng điêu luyện và tinh thần hăng hái làm việc, tôi đã được trả tiền công cao hơn mà không cần phải đến gặp ông chủ để đòi tăng lương. - Họ cũng đẹp đẽ, mạnh khỏe như chúng ta.
Rồi ông nhớ đến gương mặt nhân hậu của Arad Gula, người đã cứu vớt cuộc đời của ông trong những ngày khốn khổ đó. Ông tốt nghiệp trường Đại học ở Nebraska, sau đó phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ suốt cuộc chiến tranh Mỹ - Tây Ban Nha. - Không phải như thế đâu! – Ông Algamish từ tốn trả lời.
Ba ngày sau, người đầy tớ riêng của bà Sira gọi tôi tới gặp bà. Ông ta chờ ông về để chia tiền. Vì vậy, chị tôi bảo tôi cho chồng chị ấy vay số vàng này để buôn bán.