Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Cười vui cho dễ sống. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Có đến hàng trăm con. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Chỉ là ta đang viết.
Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Mọi thứ đều không mới. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Tôi thôi xúc động rồi. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Bác là bác rất không hài lòng. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Cậu em kia, là một người tốt.