Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.