Kết quả? Ông Disraeli thích nhắc lại lời này lắm: "Trong 30 năm sống chung không bao giờ tôi thấy buồn chán vì vợ hết". Cầm chiếc roi mây, bạn có thể bắt con nít vâng lời được. Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật".
Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc. Nhiều khi đói quá, được ít nho lót lòng chàng mừng lắm. Nhờ nó mà tôi xét đoán chắc chắn, minh mẫn hơn; những sự quyết định của tôi thích đáng hơn, và giúp tôi rất nhiều trong sự giao thiệp với mọi người.
Nhưng biết nhận lỗi của mình là biết vượt lên trên bọn người thường và biết một nỗi vui cao thượng hiếm có. Nếu chẳng may, bắt đầu câu chuyện với một người, bạn đã làm cho người đó nói "không", thì sau này muốn làm cho người đó đổi ý mà nó "có", bạn phải dùng không biết bao nhiêu là khôn khéo và kiên tâm mới được. Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba.
Cho nên khi hai ngàn năm trăm người thợ công ty "Bạch Xa" đình công để đòi tăng lương và quyền lập nghiệp đoàn, ông Giám đốc công ty đó là ông A. Nhất là những bộ đồ giá đó. Rồi sau khi nói chuyện với họ về trận mạc, ông xoa vết thương tự ái của họ: "Tôi xin lấy tư cách một quân nhân nói chuyện với hai Ngài cũng là quân nhân.
"Đừng gây với ai hết". Khi nghe ông nói cô May Alcott sanh trưởng ở miền New Hampshire, tôi buồn lắm. Ông lại khuyến khích cho ông chủ nói.
ÔNg đã sớm hiểu bài học đó. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó.
Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền. Tôi ngoan ngoãn hứa sẽ vâng lời. Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa:
Luôn luôn vẫn giữ ý sai của mình. Không bao giờ chúng ta dám mở thư của họ để coi lén, hoặc năn nỉ họ cho ta biết những việc kín của họ. Khi đợi tới lượt tôi để gởi thư bảo đảm, tôi để ý tới bộ mặt chán chường của thầy thư ký.
3- Nhân viên đó còn làm cho khách hàng hiểu rằng những kỹ sư của hãng biết rõ về xe hơi, cả ngàn lần hơn khách. Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Bạn có khi muốn rầy cháu nhỏ.
Tôi muốn hỏi ý kiến anh. Những điều tôi chỉ cho bạn, không phải là những thuật xảo thủ, những mánh khóe để thành công đâu. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc.