Ông chép những chuyện đó vào nhật ký để trút cả lỗi lên đầu bà! Đó "cái còi" của ông đó! Ông nhất định kiếm cách tỏ cho hậu thế biết rằng không phải ông mà là do bà có lỗi. Cho nên tôi quyết định kiếm việc mà làm để khỏi ngồi không. Ông ta ngoi ngóp bơi vào bờ và khi vào bàn giấy tôi, ông ta còn ướt như chuột, lem luốc những bùn.
Nhưng xin đừng, trừ phi bạn muốn đọc để tiêu khiển. Người đó làm nghề buôn đường. Phải là người có tâm hồn cao thượng mới có hành động của H.
Kinh nghiệm lâu đời và chua cay đã dạy tôi rừng hai giống chồn, bốn chân cũng như hay cẳng, chẳng đáng cho ta bận ý. Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài. Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực.
Trước khi quyết định, tôi muốn được hỏi ý ngài. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả. Ông không thể quên nó được.
Ông Both Tarkington luôn luôn nói: Tai hoạ gì trời đất bắt tôi chịu, tôi cũng chịu được hết, chỉ trừ một tật đui thôi. Lều dựng trên một sàn gỗ bằng dây thừng. Rồi lo lắng về y quá, bà ta gầy ốn đi vì những câu hỏi thầm: "Con ta ở đâu? Có được ở yên không? Hay là đã ra trận? Có bị thương không? Hay là chết rồi?".
Hãy chọn một người đáng tin cậy, thí dụ như một người thân thích, một viên thầy thuốc, một luật sư hay một linh mục. Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh. Cho nên tôi thích cuốn How to stop worring mà chúng tôi dịch là Quẳng gánh lo đi hơn.
Bác sĩ đó dặn anh ta kiêng thức này, thức khác và đừng lo lắng gì hết, phải hoàn toàn bình tĩnh. Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy? Khi tôi hỏi bà Speer rằng một người đàn bà nấu nướng khéo, những lúc rảnh, có thể kiếm tiền bằng cách đó tại một châu thành trên 10.
Ông tuyên bố: "Suốt đời tôi, tôi có làm việc đâu. Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát. Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh.
Ngày nay, bà tự tin, vui vẻ và khoẻ mạnh lắm. Ông thuật với tôi rằng hồi thiếu niên, ông hết sức ước ao được yêu chuộng và lừng danh. Xe cam nhông binh đội chạy lại cá trại lính ở Hickam Field, Scofield và phi trường Kaneohe Bay, để chở vợ con của bộ binh và thuỷ binh vô ở trong các trường học.
Trái lại trong tám người, có một người chết vì nội ung. Bà thường ăn mặc giả người nhà quê, mà dò thám cử chỉ của ông cả khi ông đi chơi trong rừng. Họ đã soạn mấy bản ca nhẹ nhàng du dương nhất để làm vui cho người đời như bản: Patience, Pinafore, The Mikado.