Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Những hình ảnh đã nguội. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Tất cả đều không sâu đậm.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Yêu say đắm là chơi. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.