Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Chẳng ai bóc lột ai cả.
(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Em vẫn biết là anh bất mãn. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Hôm nay đi đâu? Không biết. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Bác không rõ cháu đi đâu. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Yêu say đắm là chơi.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).
Nên bạn bỏ qua như không. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.